Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông - Thước đo của công lý

 


Tiểu thuyết gia trinh thám Agatha Christie đã xuất bản cuốn Murder on the Orient Express - Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương Đông kinh điển vào năm 1934. Lần đầu tiên nó xuất hiện dưới dạng nhiều kỳ trên tờ Saturday Evening Post từ tháng 7 đến tháng 9 năm 1933. Các chủ đề của nó bao gồm sự trả thù, hiện thực của cái ác thực sự và ý nghĩa thực sự của công lý. Đến năm 2017 đã ra mắt bộ phim “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành phương đông” đạo diễn Kenneth Branagh với kịch bản của Michael Green

Thực sự cuốn tiểu thuyết quá hay với tài suy luận của thám tử siêu đẳng Poirot, nhưng bên trong nó hàm ý nhiều ý nghĩa và chiều sâu. Khi công lý không được thực thi, tất cả đều vùng dậy để đấu tranh cho cái gọi là đạo đức. Bối cảnh những năm 30 đó thì đồng tiền có thể mua được tất cả và mua được cả sinh mạng con người là hoàn toàn phù hợp. Tác giả đã lột trần cái xã hội thối nát vào thời điểm đó khi kẻ giết hại cả một gia đình được tha bổng và có cơ hội trốn thoát.

Kết thúc câu chuyện, mình cảm giác tác giả khá tâm lý khi tha bổng cho mọi người bằng bản báo cáo không trung thực, được sáng chế ra để lừa cảnh sát Nam Tư, chắc phần đông mọi người đều phẫn nỗ với kẻ giết hại Daisy. Công lý được thực thi một cách không chính thức. Phù hợp với thời điểm bấy giờ.

Agatha Christie đã dệt nên một câu chuyện hồi hộp và hấp dẫn sẽ khiến độc giả ở mọi lứa tuổi say mê. Với các tình tiết trinh thám độc đáo, các nhân vật được phát triển ở nhiều khía cạnh khác nhau và quan trọng có thể áp dụng cho cả thế giới hiện đại, Murder on The Orient Express tương đương với một chuyến đi tàu lượn siêu tốc của văn học. Cuốn tiểu thuyết sẽ làm bạn ngạc nhiên theo những cách mà bạn ít ngờ tới nhất.

 

Tóm tắt chi tiết (Lưu ý có tiết lộ nội dung)

Cuốn tiểu thuyết trinh thám mở đầu với cảnh một Trung úy trẻ người Pháp, Dubosc, hộ tống một người lạ lên tàu tốc hành Taurus. Họ đang ở trong một nhà ga xe lửa ở Aleppo, Syria. Dubosc không nhận ra rằng anh ta đang nói chuyện với không ai khác ngoài Hercule Poirot, một thám tử Bỉ nổi tiếng đã nghỉ hưu. Poirot là một nhân vật chính, xuất hiện trong 31 cuốn tiểu thuyết và một vở kịch. Khi Dubosc và Poirot đợi tàu, Poirot thông báo cho trung úy về chuyến đi dự kiến của anh ta đến Stamboul (Istanbul).Trên tàu, Poirot trở nên nghi ngờ một cặp vợ chồng Arbuthnot và Mary Debenham,  những người hành động như những người xa lạ nhưng những hành động tinh tế cho thấy họ biết nhau.

Tại Stamboul, Poirot đăng ký khách sạn Tokatlian. Tuy nhiên, anh vừa đến nơi chưa được bao lâu thì một bức điện khẩn cấp từ Luân Đôn đến, yêu cầu anh quay trở lại.Trong khi chờ một chuyến tàu khác, Poirot tình cờ gặp Monsieur Bouc, một đồng nghiệp cũ. Bouc có liên lạc với đường sắt và nhận được cho Poirot một vé VIP dọc theo Orient Express. Hai người tiếp tục nói chuyện, và Poirot nói rằng anh đã nhìn thấy Samuel Ratchett và Hector McQueen (thư ký riêng của Samuel) đang ăn tối trong khách sạn Tokatlian. Anh ấy biết họ là một bộ đôi đáng nghi ngờ, và anh ấy muốn cảnh báo Monsieur Bouc về họ.

Tàu tốc hành Phương Đông đã hết chỗ (rất bất thường vào tháng 12) và Poirot phải ngồi trên chiếc xe hạng hai. Không mất nhiều thời gian để anh ta tình cờ gặp Ratchett. Với sự tự tin, Ratchett nói với Poirot rằng anh có lý do để tin rằng ai đó đang lên kế hoạch giết anh. Đã từ lâu, anh ấy đã nhận được những bức thư ác ý. Anh ta yêu cầu Poirot giúp anh ta tìm người gửi những bức thư này, và thậm chí cung cấp cho anh ta một số tiền đáng kể, nhưng Poirot từ chối.

Monsieur Bouc, người chỉ đi Ý, trong khi Poirot phải đi đến miền Tây nước Pháp, đổi huấn luyện viên cho Poirot, cho phép thám tử ngủ trong khoang hạng nhất. Trong suốt đêm, Poirot nhận thấy những âm thanh bất thường, nhưng anh ta cố gắng phớt lờ chúng. Ông cho rằng thật bất thường khi một khoang hạng nhất có đủ các sắc tộc như vậy - Pháp, Ý, Nga, Hungary -, một tình huống mà Poirot nghĩ, thường chỉ gặp ở Mỹ.Vào đêm thứ ba, anh ta nghe thấy một tiếng hét vào khoảng 1 giờ sáng. Dường như nó phát ra từ cabin của Ratchett. Người soát vé gõ cửa cabin, và Poirot tình cờ nghe ai đó nói bằng tiếng Pháp, “Không có gì đâu. Tôi nhầm lẫn."

Poirot cố gắng chìm vào giấc ngủ một lần nữa, nhưng không thể. Ngay sau đó, anh nghe thấy ai đó đang bấm chuông khẩn cấp. Anh tình cờ nghe được rằng đó là bà Hubbard, một nữ diễn viên lớn tuổi người Mỹ. Cô ấy bị kích động và nói rằng một người đàn ông bí ẩn đã ở trong cabin của cô ấy.Trong khi đó, tàu đã dừng lại vì tuyết rơi quá nhiều. Sáng hôm sau, Monsieur Bouc nói với Poirot rằng Ratchett đã bị sát hại; anh ta đã bị đâm mười hai nhát trong khi ngủ. Để tránh một vụ bê bối công khai, anh ta yêu cầu Poirot điều tra vụ giết người. Với yêu cầu đến từ một người bạn, Poirot chấp nhận và bắt đầu đánh giá bằng chứng ngay lập tức.

Anh ấy nhận thấy rằng một số vết thương đến từ người thuận tay phải, trong khi những vết khác đến từ người thuận tay trái. Trong bộ đồ ngủ của Ratchett là một chiếc đồng hồ bị hỏng dừng lúc 1h15 sáng. Poirot lùng sục khắp cabin của Ratchett. Anh ta tập hợp lại một bức thư bị cháy nặng và tạo ra cụm từ, "Nhớ Daisy Armstrong nhỏ bé." Điều này đủ khiến Poirot giật mình trong trí nhớ: Ratchett thực sự là một người Mỹ gốc Ý có họ là Cassetti. Năm năm trước, anh ta bắt cóc một người thừa kế ba tuổi để chiếm một khối tài sản lớn. Gia đình đã trả tiền chuộc, nhưng dù sao thì anh ta cũng đã giết chết đứa trẻ. Một số thành viên trong gia đình bị sát hại đến nỗi vài người trong số họ đã tự sát, bao gồm cả Sonia, mẹ của Daisy. Cha của Daisy, Đại tá Armstrong, sau đó đã tự bắn mình. Mặc dù Cassetti bị bắt, nhưng anh ta có nhiều tiền đến mức có thể giả mạo phiên tòa và bỏ trốn khỏi đất nước. 

Khi Poirot tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình, anh nhận ra rằng nhiều người trong số các hành khách của anh có mối liên hệ nào đó với gia đình Armstrong, và do đó, một lý do thuyết phục để muốn Cassetti chết. Poirot sau đó đưa cho Monsieur Bouc và Tiến sĩ Constantine (một bác sĩ người Hy Lạp mà Poirot đã gặp vào ngày đầu tiên) hai giải pháp mà họ có thể trình bày với chính quyền Nam Tư. Một, họ có thể nói rằng một người lạ bằng cách nào đó đã vào được tàu và sát hại Cassetti. Thứ hai, họ có thể nói rằng tất cả mười hai hành khách trên khoang hạng nhất đã cùng nhau sát hại Cassetti. Mỗi người trong số mười hai người đã đâm Cassetti một lần. Mười hai hành khách đã đều có mối quan hệ thân thuộc và chịu ơn của gia đình Đại tá Amstrong.

Cuối cùng, bà Hubbard, người thừa nhận là bà của Daisy Armstrong, thú nhận tất cả đã phối hợp với nhau để giết Cassetti. Cô nhấn mạnh rằng mỗi người trong số họ đều phẫn nộ rất nhiều vì Cassetti, rằng anh ta có thể sẽ giết nhiều cô gái hơn như Daisy, và bà Hubbarrd sẽ sẵn lòng vào tù nếu điều đó được tha cho những người khác. Nó cũng tiết lộ rằng Đại tá Arbuthnot và Mary Debenham đang yêu và muốn xây dựng một cuộc sống mới cùng nhau.

Mặc dù giờ đây Monsieur Bouc và Tiến sĩ Constantine đã biết những kẻ giết người thực sự, nhưng ý thức về công lý và đạo đức buộc họ phải nói dối cảnh sát Nam Tư, và nói rằng một kẻ lạ mặt đã giết ai đó trên tàu tốc hành Phương Đông. Monsieur Bouc có kế hoạch buộc tội ông Harris (một cái tên hư cấu mà những kẻ chủ mưu đặt để có một nghi phạm chính khác) và Tiến sĩ Constantine dự định chỉnh sửa báo cáo khám nghiệm tử thi của ông cho phù hợp với đề xuất đầu tiên của Poirot. Vụ án đã được giải quyết.

 


                                                                                                     HENRY HÙNG


Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn